XH_Nhớ quê
NHỚ QUÊ
Làng dệt Phú Bông mãi chỉ còn,
Trong niềm luyến tiếc thuở vàng son.
Con tằm nhả sợi tình chưa trọn,
Cái kén cho tơ nghĩa khó tròn.
Khung cửi vội vàng vang tiếng lớn,
Xa quay chầm chậm vọng lời con.
Cội mai đầu ngõ đang thay lá,
Mái ngói trầm tư dưới nắng giòn
oOo
Mái ngói trầm tư dưới nắng giòn,
Một thời gạo ký chẳng đong lon.
Mìn bom khiến lắm đời đau khổ,
Đạn pháo gây bao kiếp sống bòn.
Chiến cuộc lui về nơi cuối bể,
Hòa bình tiến đến tận đầu non.
Quê xưa đổi mới bao tươi đẹp,
Vẫn thấy lao xao với lối mòn…
Đoàn Thị Dưỡng
Họa: Tình Quê
Xuân Đài chốn cũ vẫn luôn còn
Hàng xóm làng xưa mãi sắt son
Bãi cát vươn mình thương nắng hạ
Dòng sông uốn khúc nhớ trăng tròn
Công cha dưỡng dục nuôi nên vóc
Nghĩa mẹ sinh thành bú mớm con
Uống nước Thu Bồn yêu xứ Quảng
Tình thân khắn khít hỏi thăm giòn
oOo
Tình thân khắn khít hỏi thăm giòn
Mì Quảng gạo nhà tráng mấy lon
Mời bậu nước nhưn tô cạn vét
Đãi chàng đào rượu chén vơi bòn
Dầu cho khổ cực không chùng bước
Dẫu phải gian nan gắng vượt non
Hạnh phúc tầm tay nguyền giữ lấy
Lòng ngay dạ vững dễ chi mòn
Đoàn Ngọc Nam
Họa: Chị Tôi
Một thời xuân sắc đã không còn
Tóc điểm màu sương, môi nhạt son
Phụng dưỡng mẹ cha luôn hiếu thuận
Lo toan nhà cửa mãi vuông tròn
Các em yên ổn vui duyên phận
Thân chị ngậm ngùi chẳng cháu con
Đến lúc song thân cùng khuất núi
Chị đã tàn phai nét đẹp giòn
+++
Chị đã tàn phai nét đẹp giòn
Nhà nghèo gạo phải đếm từng lon
Nỗi niềm trống vắng luôn vây bủa
Thân xác già nua mãi rút bòn
Ngày quạnh trải lòng cùng gió thoảng
Đêm dài mở dạ với trăng non
Thời gian cứ thế trôi qua mãi
Lạnh lẽo cô đơn kiếp sống mòn
Phương Hà