T-Tâm an
BIẾT GIỮ TÂM AN
Tặng anh Không Lạc,
Tác giả bài thơ “Nỗi Lòng Cư Sĩ”
Là bị sinh, vốn mang nhiều trăn trở
Mấy lượt đời tìm chốn nào thoát nợ
Bám huyễn không dưỡng thân thọ ngút ngàn
Thường hằng đâu thêm lắm chuyện lan man.
Vướng nghiệp lậu hỡi nhân tình thế thái
Ước bao lần chuyện ly gia cắt ái
Nhưng lững lờ… cơn phiền não nguyên y
Nên quá xa đuốc tuệ sáng từ bi…!
Riêng đồng cảm với “Nỗi lòng Cư Sĩ"
Dạ trầm ngâm mơ dài Chân thiện mỹ
Sám hối nhiều cuộc sống vẫn chông chênh
Biển đời động cõi tâm linh bồng bềnh.
Nhưng…
Sống tùy duyên thuận trời vơi vướng chặt
Pháp hài hòa thôi bỏ lòng dính mắc
Bớt đam mê cùng sống kiếp dở dang
Tâm thư thái cố giữ lấy an nhàng
Dù muôn lối lúc nào nghe chạm thấy
Biết thanh thản trước vọng hư đầy vẫy
Mớ thời gian tĩnh lặng thấm dài lâu
Chừng phút ấy mới rõ phúc nhiệm mầu...!
Huy Lữ
NỖI LÒNG CƯ SĨ
Ai lên núi thẳm, ướp im lặng
Ta về phố thị, tắm phồn hoa
Nghiệp trần còn nặng chốn bôn ba
Ta bà một cõi, như là Minh Sư !
Ta cũng muốn ly gia cắt ái
Khoát lên mình áo vải màu tơ
Nhưng người ơi, chỉ là giấc mơ !
Ta đã mộng, đợi chờ bao kiếp
Tự an ủi – Thôi – Làm cư sĩ
Cố giữ lòng bền bĩ, lóng tâm
Đọc kinh hiểu, và hành cho thâm
Sẽ có ngày nẩy mầm trí tuệ
Cách trước ta, trăm nghìn thế hệ
Tại gia mà trí tuệ MA HA*
Thôi thì đi trong chốn ta bà
Mà giữ tâm như là cõi tịnh
Mắt thấy sắc, yên lặng không dính
Tai nghe âm, chẳng tính khen chê
Mũi ngửi mùi, chẳng có đam mê
Lưởi nếm, biết rõ ràng, không dính.
Thân xúc chạm, không theo cảm giác
Chẳng duyên theo nóng, mát, mịn, êm
Ý sẽ như nhìn trong bóng đêm
Và Tâm sẽ trong ngoài lặng lẽ.
Không Lạc